Đi Chỗ Khác Chơi!

Bài viết nhân ngày Quốc tế thiếu nhi năm 2020 đăng trên facebook.

Cách đây một tháng, tôi nhận được email của Yến (*), bạn học từ hồi mẫu giáo. Thư bạn nhờ tôi đọc và viết lại những dòng chữ bạn trút ra từ ký ức rối rắm của người phụ nữ 50 tuổi, kể về sự cố vào thời điểm bạn còn là bé gái 5 tuổi. Tôi không ngờ sở đoản viết lách linh tinh của tôi đã tạo cho Yến niềm tin, gởi gắm nổi đau bạn ôm kín trong lòng hơn 45 năm.

Tiếp tục đọc

Người Rừng Thời Hậu Chiến!

Ở vài nơi trên thế giới, sau chiến tranh, một số người lính thất trận đã trốn vào rừng để tránh sự trả thù của bên thắng cuộc. Họ không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, trốn chui lủi trong rừng sống theo kiểu tự cung tự cấp như người nguyên thủy. Lâu dần, họ gần như cách biệt hẳn với xã hội lọài người và được gọi là “người rừng”. Tôi cũng biết một gia đình “người rừng” như vậy khi đi Kinh tế mới (KTM) ở Long Giao, Xuân Lộc.

Tiếp tục đọc

Cẩm chướng xưa

Hồi hổi, năm 198X, với X < 6, tự nhiên tôi quyết định chọn cho mình một loài hoa yêu thích (giống như Việt nam chọn Sen làm Quốc Hoa ấy). Tôi suy nghĩ lung lắm, cúc thì bình thường quá, hoa hồng thì tượng trưng cho tình yêu mà lúc đó tôi chưa được phép yêu nên bỏ qua, nhìn tới nhìn lui, tôi chọn Cẩm chướng, loài hoa có chút riêng biệt và đủ đẹp để làm biểu tượng cho bản thân mình. Khi được hỏi thích hoa gì, tôi nói ngay: Cẩm chướng. Có người bạn đã nhớ và tặng tôi chậu hoa cẩm chướng tím vào sinh nhật năm 17. Tiếp tục đọc

Lộc Vàng, Giọng ca đọa đày!

Khi có ai đó hỏi tôi ra Hà nội nên đi đâu, tùy theo người hỏi là ai, tôi sẽ đề nghị điểm tham quan phù hợp. Nếu đó là người quan tâm đến con người, cuộc sống cũng như lịch sử của nơi mình đến thăm, tôi sẽ không ngần ngại giới thiệu đến Quán Café Lộc Vàng ở phố Trích Sài, ven Hồ Tây để nghe Anh Lộc hát. Tiếp tục đọc

Oanh Ca sỹ

Kiếm hoài không ra tấm hình chụp chung với Oanh Ca sỹ, xin bạn, nó bảo hình đó mày đẹp hơn nên tao k đưa. Post bài đã một năm, hôm nay mới kiếm ra tấm hình “mày đẹp hơn tao”, bỏ ngay hình đẹp của nhỏ bạn xuống cuối bài 🙂

Hồi học cấp 3, lớp tôi có 5 bạn tên Oanh, mà hễ là Oanh thì thường tên đệm sẽ là Kim, có vài bạn trùng cả tên lẫn chữ lót nên phải phân biệt bằng họ. Tới giờ tôi vẫn nhớ tên của năm bạn này là Trần Oanh, Đỗ Oanh, Tống Oanh, Đoàn Oanh và Nguyễn Oanh. Tôi nể phục cô họ Nguyễn nhất vì những cố gắng không ngừng nghỉ của cô để thay đổi, hoàn thiện bản thân và đạt được những mục tiêu tốt đẹp cho mình và gia đình. Tiếp tục đọc

Chaien ở VNHO

Chaien Tân & Chị Vy

Chaien Tân & Chị Vy

Ở VNHO, tui quý nhất là cậu em ú này. Hắn to như con voi, nhưng mỗi khi có chuyện gì thì lại dậm chân đùng đùng “em hổng chịu đâu!” Trông dữ tướng vậy chứ Tân Ú rất hiền và nhiệt tình. Mỗi lần tui nhờ vả hắn: “em tập chung với chị đi, sửa giùm chị đoạn này đi, chỗ này phải thổi làm sao hả em….” là hắn săn tay áo lên chỉ tới nơi tới chốn. Nhiều khi Thầy Hà cứ phải nhắc chừng khi thấy tui bám theo hắn tập. Thầy bảo Tân nó cũng chưa vững lắm đâu. Tui “mặc kệ” lời Thầy vì có nhiều “đứa” giỏi hơn thằng gấu này, nhưng tụi nó có nhiệt tình chỉ bảo tui như thằng em này đã làm đâu. Tiếp tục đọc

Ngọc Quý

Khi ngồi xuống, chẳng ai nhận ra sự khác biệt về chiều cao của hai chúng tôi

Khi ngồi xuống, chẳng ai nhận ra sự khác biệt về chiều cao của hai chúng tôi

Trong số bạn bè, tôi quý và nể nó nhất. Không nể và quý nó sao được khi mà nó luôn là con ngoan, trò giỏi, chân nó lại dài, vậy mà nó chẳng hề kiêu căng, lúc nào cũng cởi mở và hòa đồng với mọi người. Biết nó từ năm hai đứa mới 12 tuồi, lúc nào tôi cũng thấy bạn bè xúm xít với nó, ai cũng muốn ngồi gần nó, không là trái, phải thì trước, sau cũng được. Đành rằng ngồi gần nó thì “học tài thi phận, lạng quạng mà có đậu, cũng nhờ đứa bạn ngồi bên”, nhưng có lẽ mọi người thích ở gần nó vì nó không hếch mũi lên trời đẩy người ta ra xa mình. Tiếp tục đọc

Tha phương Nhớ Bông Vạn thọ

Bông Vạn thọ ở Làng hoa

Trồng bông Vạn thọ ở Làng hoa

Trong các loại hoa, tôi ít chú ý đến bông cúc vạn thọ vì cho rằng bông này là biểu tượng của….đám ma. Tôi chỉ thấy các gia đình bên Đạo Phật mua bông vạn thọ màu vàng chùa về cúng những ngày đầu tháng và ngày rằm chứ ít thấy ai mua loại hoa này về chưng trong bình ở phòng khách. Mãi đến Tết mới thấy bông cúc vạn thọ cùng với các loại cúc khác như mâm xôi, đại đóa, kim cúc, v.v… được trồng trong giỏ tre nhỏ từ Sa đéc chở lên bán cho các gia đình chưng Tết. Chấm hết, tôi biết có bây nhiêu đó về bông vạn thọ thôi. À, phải nói thêm là tôi không thích màu vàng chùa. Tiếp tục đọc

Hoa vô lạc địa

Nhóm bạn thân tuổi đôi mươi

Nhóm bạn thân tuổi đôi mươi

Tôi có nhiều nhóm bạn, nhưng tôi quý nhất là những người bạn học chung cấp 3 ở trường Minh Khai. Làm bạn với nhau ở cái tuổi không còn quá trẻ con để có thể làm tổn thương nhau vì những thói đành hanh, cũng chưa đủ lớn để làm nhau buồn vì những toan tính đời thường, có thể nói tình cảm chúng tôi dành cho nhau lúc đó trong sáng và đẹp đến mức có thể kéo dài đến hơn 30 năm sau. Tiếp tục đọc

City Tour by Bus – Free of Charge

MD cụ bị cho con trai theo Cha đi biểu tình chống Trung quốc hôm 11/5/2014

MD cụ bị cho con trai theo Cha đi biểu tình chống Trung quốc hôm 11/5/2014

Tôi biết MD qua một vài còm sỹ Hang Cua (trang blog Hiệu Minh) nhưng mãi đến hôm mừng Tân niên 2014 mới có dịp gặp mặt cậu ta khi Hang Cua Sài gòn offline. Cảm nhận đầu tiên của tôi về MD là cậu này…hơi nhát gan! Cứ mỗi lần bàn tiệc bức xúc vì một chuyện bất cập nào đó trong xã hội thì MD lại xua tay, can ngăn mọi người đừng nói chuyện đại sự. Tiếp xúc lâu hơn, tôi thấy MD là người lạc quan, vui tính đến mức tếu táo, nhiều lúc tôi phải nhắc chừng. Tuyệt nhiên không bao giờ trong đầu tôi có chút ý tưởng đây là người quá khích, cầm đầu biểu tình để bị uýnh đến nổi “Má nó nhìn không ra luôn!” May mà Chủ nhật vừa rồi, 18/5/2014, MD chỉ từ Biên Hòa lên Sài gòn biểu tình một mình, không tha lôi cậu con trai nhỏ theo, chứ nếu không thì chẳng biết sự thể sẽ đến đâu.
MD kể lại câu chuyện mình đi biểu tình trên FB bằng giọng đùa đùa thật thật như thường lệ, cậu ta ra lệnh cho tôi: “SUV, thư ký của tớ, biên lại đàng hoàng cái coi!”. Tôi chẳng tuân mệnh, chỉ muốn mọi người có thể thấy lòng yêu nước trong bạn tôi qua lối kể chuyện lạc quan kiểu AQ của cậu chàng, ngay cả lúc bị đánh đấm tơi bời, vẫn thấy MD hi hi và hê hê. Với MD thì mặt và lưng của cậu ta tự đánh vào nắm đấm của hai thầy trò CA trong đồn, kiểu như anh chàng Chí Đức lao mặt vào giày của ai kia trên xe buýt ấy! Suốt những lúc bị đánh vào mặt vào lưng, tôi chỉ nghe MD kể là ráng ngồi điều tức hơi thở để cho hai tay đấm bốc nhà nghề dợt tới nơi tới chốn. Trong trận đấu ấy, tôi thấy rõ ai là kẻ đáng thương, ai là người đáng trân trọng. Tôi biết ơn MD và những người xuống đường biểu tình chống TQ một cách ôn hòa hôm đó. Nếu cục diện sau này có chuyển biến tích cực hơn thì cũng nhờ công của mọi người hôm ấy. Tôi và nhiều người nữa, đã nợ các anh chị một lời cám ơn!
Đoạn đường từ Nhà Văn hóa Thanh niên ra đến Lê Duẩn chưa đầy 200m, đã đổi của bạn tôi 11 giờ trong giam cầm và đánh đập! Cái giá của tự do không hề rẻ!   

Tiếp tục đọc